Tổng Hợp Một Số Đoản Văn
Phan_14
Tiếng gầm bộc phát, cả xe đều quay lại nhìn bọn họ, anh trợn mắt nhìn cô, cô không chút chậm chạp trừng lại. Trừng nữa, trừng nữa, bất chợt anh cười rộ lên: “Ai, ai, con ngươi sắp rớt ra rồi kìa…”
Rốt cuộc anh cũng nhường cô ba phần, chẳng phải vì sợ, mà theo như cách anh giải thích thì đó là không thèm chấp nhặt với phụ nữ. Tính khí của cô nóng nảy vội vàng mà anh lại trầm ổn ôn hoà, huống chi cô còn là con gái, từ lúc nhỏ chơi cùng với nhau ba mẹ anh đã luôn dặn dò: “Nhớ chiếu cố em gái tốt vào đó.”
Anh lớn hơn cô bảy tháng, cho tới bây giờ cô vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ của anh, Vu Giang Hạo, anh tới bây giờ cũng luôn gọi cả họ lẫn tên Mạnh Triết Triết của cô.
Chỉ có một lần, đó là lúc vừa mới đi làm, anh gặp cô ở trong phòng ăn. Anh dẫn theo cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, lo người ta hiểu lầm nên vội vàng giới thiệu: “Đây là em gái của anh.”
Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn! Cô ở trong lòng thầm mắng anh ba lần, trên mặt lại nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa. Phút cuối đi nhờ xe anh để về, cô giả vờ khen lấy khen để bạn gái của anh, dụ cho anh nghe đến mức nở từng khúc ruột[4].
Đến giữa trưa, cô không mở di động lại nữa, đang định đi lên lầu ăn cơm thì điện thoại phòng làm việc lại vang lên ầm ĩ kinh trời động đất, người gọi hoá ra là anh: “Triết Triết, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Ngay lập tức nàng quyết liệt nói như ném đá vào chiêng[5]: “Chính anh muốn còn gì?”
“Chờ một chút, chờ một chút, sao em lại nói như vậy?”
“Tôi còn có việc, tôi cúp máy đây.”
Rốt cuộc anh nóng tính hét ầm lên: “Mạnh Triết Triết, em đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đừng có mỗi ngày đều cố tình gây sự nữa được không?”
Cô cũng hét lại, thanh âm the thé phát ra từ cổ họng: “Phải, tôi chính là cố tình gây sự đấy, Vu Giang Hạo, tôi nói cho anh biết, chừng nào anh còn không chịu ly hôn với tôi, tôi liền náo loạn anh đến chết mới thôi.”
“Rầm…” Cô đem điện thoại ném đi, ngồi phịch xuống thở hồng hộc tức tối.
Quả nhiên là có chút giao tình cũng không thể kết hôn, hôn nhân không chỉ là phần mộ của tình yêu mà còn là phần mộ của tình bạn. Lúc ấy quyết định kết hôn mới lý tưởng làm sao, lên giường vợ chồng xuống giường quân tử, còn có cả hiệp ước ba điều, kết quả thực tế chứng minh chuyện không hề đơn giản như vậy.
Tuần trước cô đã từng hỏi anh: “Tại sao lại cầu hôn với em?”
Lúc ấy anh đang làm gì? Xem tin tức hay là xem đá bóng? Áo ngủ là cô mua, màu xám tro nổi lên làn da rám nắng, được cô nuôi ăn ngủ suốt ngày, anh bây giờ tròn vo như con gấu Teddy, chả còn đâu bóng dáng cò trắng năm ấy nữa. Thoải mái duỗi chân nằm trên ghế salon, anh ở nhà luôn lười biếng vô cùng, cô thấy thế không nhịn được ngăn trước TV, anh liền thuận miệng đáp lại: “Vì em nuôi chồng rất tốt chứ sao!”
“Vu Giang Hạo!”
Ah? Anh lại đột nhiên giống như bị ma nhập nói: “Anh yêu em, anh yêu em đến tận xương tận tuỷ, không có em một ngày anh sẽ không thể sống nổi, không thể làm được gì khác hơn là cưới em trở về.”
Anh nói trôi chảy thuận lợi đến thế làm cho cô cảm thấy chua đến tận chân răng, vội vàng cầm lấy cây tăm xỉa xỉa cạo cạo, chỉ sợ răng sẽ từng cái một từng cái một rớt xuống toàn bộ mất. Quá đáng sợ, người đàn ông này.
_ _!
Lúc cầu hôn anh chỉ hướng cô phân tích đủ loại quan hệ lợi hại: “Đầu tiên, lão đại cậu không còn nhỏ nữa, ấy, đừng có trừng mình, được, là trưởng thành rồi. Tiếp theo, mẹ mình rất quý cậu, không sợ dính phải một bà mẹ chồng độc ác không biết gốc rễ, xử lý không nổi quan hệ mẹ chồng-nàng dâu, các chuyên gia nói rằng quan hệ này so với quan hệ tình cảm vợ chồng còn cần xử lí thận trọng hơn cơ đấy. Còn nữa, chúng ta đều bị mọi người bức hôn, tránh không khỏi được mệt nhọc. Cuối cùng, cả hai đều chẳng còn khí lực giằng co, không bằng bây giờ sớm hợp lại làm một, giữ thực lực làm ăn sau này.”
Một câu cuối cùng đã đả động đến cô, cô quả thật đã chẳng còn khí lực để giằng co nữa, thời đại liệt hoả phanh du, hoa tươi gấm vóc oanh oanh liệt liệt đã kết thúc từ lâu rồi. Cô cũng chẳng còn thời gian để tranh cãi nữa, đời này cô không muốn kết hôn, lại không nỡ làm tổn thương đến cha mẹ.
Không có tình yêu thì đã làm sao, bọn họ có một tình bạn kéo dài đến tận hai mươi năm liền, chỉ sợ còn dài lâu hơn cả một phần của tình yêu trên cõi đời này mất. Sư thái nói, chúng ta luôn yêu một số người, sau đó đến khi kết hôn sẽ lấy một trong số những người đó. Trương Ái Linh[6] cũng nói, cõi đời này không có đoạn tình cảm nào là thiên sang bách khổng[7] hết. Lý Bích Hoa lại nói, có chuyện chỉ giống như cái móng tay, cắt liền cắt, không còn khổ đau, hơn nữa sau này sẽ dài ra như cũ; mà có chuyện lại giống như hàm răng, nhổ xong rồi vẫn sẽ lưu lại vết thương cùng nỗi khổ riêng trong lòng, vĩnh viễn không cách nào khép lại.
Cô vừa mới bỏ đi một chiếc răng, trở thành vết thương cả đời không cách nào lành lại, nơi đó có những thiếu sót gì, vĩnh viễn không có khả năng đền bù nữa, chỉ một ngụm nước nhỏ thôi cũng sẽ đau đến không còn muốn sống, cho nên dứt khoát không thèm để ý đến, cũng đã quên nơi này từng có một chiếc răng sâu tồn tại.
Kế hoạch cũng tương đối hoàn thiện, ăn cưới xong về nhà cha mẹ mỗi người ăn cơm, sau đó ai đi đường nấy. Bất quá cũng có một số việc nằm ngoài kế hoạch, giống như việc sau khi cầm được tờ đăng kí kết hôn, tối hôm đó, anh liền danh chính ngôn thuận ngủ nhờ trong phòng của cô, mè nheo không chịu đi ra.
“Em mau nhắm mắt lại.”
“Tại sao muốn tôi nhắm mắt lại?”
“Tin tức của em cũng quá không nhạy bén đi, chủ nhiệm phụ liên đổi người rồi, chị Hứa đến chánh hiệp lúc Phó chủ nhiệm rời đi.”
"Dừng tay! Còn không dừng tay tôi sẽ đánh anh đấy! Tôi đạp thật đấy! Lưu manh!"
"Được rồi được rồi, đều là lỗi của anh, có được hay không? Anh tự kiểm điểm mình là được, không nên cùng Phương Văn Nhã ăncơm với nhau. Nhưng đó xác thực là vì công việc, chồng chưa cưới của cô ấy đang làm một cái chuyên đề về việc học tập. Nói chuyện này sau đi, sao em không ở cùng một chỗ với mấy người trong đài truyên hình?”
“Trong đài truyền hình không có ai là người tốt hết!”
"Ai ai, chớ công kích tin tức truyền thông nha."
“Hừ, tôi còn công kích cả quan viên chính phủ nữa đấy!”
“Á, em đạp anh thật sao? Quá độc ác. Phương tiểu thư người ta thế nhưng đã có chồng chưa cưới rồi, em còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa. Đêm hôm khuya khoắt, mau tắm một cái rồi đi ngủ đi.”
“Nói bậy! Lần trước anh nói cô ta là bạn gái Triệu tổng, lần này lại là Khang phó thị trưởng, anh mau nói cho rõ ràng, rốt cục quan hệ giữa hai người là như thế nào? Hôm nay anh mà không nói cho rõ ràng, tôi nhất định không để yên cho anh đâu!” Cô điên loạn nhảy từ ghế salon xuống, hệt như một cái ấm trà nhỏ chống nạnh vậy.
“Hiệp ước ba điều, mục hai, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.” Anh rốt cục tức điên người, hét ầm lên. “Em cùng Tôn Thiếu Thuỷ ăn cơm, tôi một chữ cũng không hỏi em!”
Cô vẫn tiếp tục chọc tức anh: “Tôi và anh ly hôn! Hiệp ước ba điều mục thứ ba, khi một bên cảm thấy cần thiết phải ly hôn liền giải trừ quan hệ vợ chồng.”
"Mạnh Triết Triết!" Anh giống như đã hoàn toàn bị chọc giận, nổi điên lên.
"Dừng tay! Khốn kiếp! Lưu manh!"
“Hôm nay tôi liền lưu manh cho em xem!” Anh tức giận đến mức thở hổn hển. “Tôi không tin không trị được em! Em mỗi ngày đều cố tình gây sự với tôi, đừng cho là tôi không biết, em muốn ly hôn sao, tôi càng không rời, đời này tôi không buông em ra đâu! Em không yêu tôi, không quan hệ, cho dù em có yêu hay không yêu tôi vẫn nhất định bám chặt lấy em!”
"Không được!" Cô bắt đầu khóc lóc, giãy giụa vô vọng, căn bản không phải là đối thủ của anh: “Hôm nay không được, thật sự không được!”
“Con mẹ nó, tôi hôm nay nhất định phải được! Ít nhất cũng không phải tính đến chuyện kì an toàn hay không an toàn. Em ngay cả con cũng không muốn sinh cùng tôi, đừng cho là tôi không biết trong lòng em vẫn còn nghĩ đến người nào! Đời này em khỏi cần phải nghĩ đến nữa! Cả đời này em chỉ có thể là vợ của tôi! Đừng có mà mơ tưởng!”
Nước mắt của cô đột nhiên rơi xuống: “Em mang thai.”
Hai người cứng đờ tại chỗ, anh giống như bị làm cho ngốc đi, vẫn nắm lấy cánh tay của cô không hề nhúc nhích. Qua thật lâu anh mới nhớ tới, phản ứng hệt như bị kim châm cho đến nhảy dựng cả lên, suy nghĩ một chút lại có vẻ không đúng, bèn cúi người xuống: “Triết Triết…”
Cô lấy tay bưng mặt khóc, anh vội vàng kéo tay cô, lại không dám mạnh quá: “Triết Triết, em đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh lưu manh, em cứ đánh anh đi có được hay không? Em đừng khóc nữa.” Tay chân anh luống cuống hẳn lên: “Em đừng khóc, đừng khóc mà, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em, trước hết em đừng khóc nữa.”
Nàng khóc càng lớn hơn: “Tôi muốn ly hôn với anh!”
"Không được!"
"Tôi không muốn sinh con!"
"Không được!"
Cô giống như đứa trẻ, “oa” một tiếng lại tiếp tục gào lên, anh kiệt sức, trượt từ ghế salon xuống ngồi trên sàn nhà, lấy trong ví ra gói thuốc, vừa mới bật lửa lại nghĩ tới cô, tâm phiền ý loạn đem bao thuốc vò thành một cục, muốn ném đi, cuối cùng vẫn là siết chặt.
“Triết Triết, em đừng khóc nữa, nếu em thật sự không muốn đứa bé này, không sinh nó ra cũng được.”
Cô dừng một chút.
Anh cười đầy tự giễu: "Nhìn xem, Vu Giang Hạo đúng là không có cách nào nắm được Mạnh Triết Triết.”
Cô nức nở: "Vậy mẹ anh thì sao, nếu bà biết sẽ làm ầm lên mất.”
“Em không nói, tôi không nói, bà đi đâu mà biết được?”
Cô hoài nghi nhìn anh: “Anh làm gì mà đối với tôi tốt như vậy?”
Anh rút ra điếu thuốc từ chiếc hộp đã bị vò đến nhăn nhúm, từ từ vuốt thẳng, đốt nó lên. Dùng sức hít một hơi, nhả ra một làn khói xám trắng, anh hời hợt nói: “Tôi yêu em quá, yêu em đến tận xương tuỷ, không có em một ngày tôi không thể sống nổi, khó khăn lắm mới cưới được em, làm sao có thể không dụ dỗ để cùng em sống tốt qua ngày được chứ?”
Cũng là những lời nói ngọt xớt như ngày trước, nhưng tại sao khi cô nghe được lại có chút cay cay, cũng không biết nên nói buồn nôn hay không, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Hai ngày nghỉ này đến phiên trở về nhà cha mẹ anh.
Như thường lệ vẫn là một bàn đầy thức ăn, còn cố ý làm cho cô thêm món cá kho pecca[8]
“Triết Triết, mau ăn đi” Mẹ anh cười nịnh nọt: “Biết các con sắp về nên cố ý gọi dì cùng nhau đi mua cá pecca, nhớ tới lúc nhỏ con thích ăn món này, Giang Hạo còn bé liền trêu chọc bảo con là con mèo nhỏ con mèo nhỏ, bảo con chỉ thích ăn cá.”
Mùi tanh của cá xông thẳng lên cổ họng, cô chật vật ném chiếc đũa xuống, vọt tới phòng rửa tay nôn sạch mọi thứ trong bụng.
Anh cũng vội buông đũa vào theo, nhìn cô nôn đến mức nước mắt trào cả ra, không nói tiếng nào, đưa cho cô một chén nước ấm để súc miệng.
Mẹ anh cũng đi vào theo: “Sao rồi? Triết Triết, con bị sao vậy?”
“Không sao đâu.” Đầu anh còn không thèm quay lại. “Là ăn không ngon thôi, cô ấy luôn ăn ngon miệng, hôm qua trời mát nên ăn hơi nhiều, ở nhà liền bị đau bụng. ”
“A? Đi khám bác sĩ chưa?”
“Rồi ạ, bác sĩ nói chỉ là ăn nhiều quá thôi!”
“Vậy mau uống chút hoắc hương chánh khí dịch[9] đi, để mẹ đi mua đã.”
Những tiếng bước chân xa dần, nhà vệ sinh lầu dưới rất rộng rãi, bồn rửa mặt làm từ đá cũng lớn, dán trên da cô lạnh như băng. Cô không lên tiếng, anh cũng không động, hai người đứng ở bên trong, cô nhìn thấy anh qua lớp kính trước mặt, anh liền nhanh chóng quay đầu đi.
“Vu Giang Hạo!” Cô đột nhiên níu lấy tay áo anh: “Anh là nói thật sao?”
“Cái gì thật hay giả?” Anh cười phù phiếm: “Em đang nói cái gì vậy?”
Cô không nói nữa, buồn nôn chết đi được, cô nói không nổi. Huống chi bộ dáng anh giống như là không hề có chuyện gì xảy ra cả, nếu cô đoán sai thì thật sự rất mất mặt. Cho nên câu nói đến đầu lưỡi liền bị cuốn trở về.
“Mau đi ra ngoài thôi.” Anh xoa xoa mái tóc của cô. “Lại ngẩn người rồi!”
Anh có chút khẩn trương vuốt ve mái tóc của cô, đột nhiên khiến cô nhớ lại lần đầu tiên anh hôn cô cũng có chút khẩn trương như thế, ngón tay còn khẽ run run. Cuối cùng đành chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào môi đã nhanh như tia chớp buông ra, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô giống như nụ hôn kia chỉ là lơ đãng thôi vậy. Anh không phải là chưa từng hôn qua người khác, anh đã từng có một cô bạn gái thiếu chút nữa là đã kết hôn, nhưng lúc cô cùng Tôn Thiếu Thuỷ chia tay, không lâu sau anh và cô gái ấy cũng mỗi người một hướng.
Sau đó luôn là tình cờ đúng dịp gặp lại anh, anh liền mời cô đi ăn cơm, biết cô sành ăn nên mang cô đến tận ngoại thành, gần như đem toàn bộ món ăn đặc sắc lớn nhỏ trong đó ăn sạch một lần. Rồi có bữa tại quầy rượu, hai người uống đã có chút say, ra ngoài xe anh liền hôn cô.
Chuồn chuồn lướt nước chính là hình thức vừa hôn, vừa làm cho cô sợ đến choáng váng.
Anh cùng cô là thanh mai trúc mã, tình như thủ túc, nhiều năm làm bằng hữu như thế, cũng là chiến hữu, bạn bè tốt lăn lộn mò mẫm có nhau.
Căn bản chưa từng bao giờ nghĩ đến cái gọi là yêu.
Thật ra thì hai người cũng chưa từng nói lời yêu thương với nhau, ngoài khoảng thời gian đó thường có thể thấy anh, thường được anh mời ăn cơm ra, sau đó không lâu anh liền cầu hôn cô ngay.
Cô chỉ suy tính một chút, rất nhanh liền gật đầu.
Cõi đời này nơi nào còn có tình yêu dành cho cô, có thể tìm được một người mình không ghét để kết hôn, làm cho mọi người đều vui vẻ cũng không hề dễ dàng.
Lúc đi lấy giấy đăng kí kết hôn hai người còn giống hệt như lúc ở nhà, đem nước trái cây đi phân phát cho mọi người từ lầu một đến lầu bốn, cả bác bảo vệ toà nhà, từ cục trưởng đến các đồng nghiệp trong công ty, tất cả đều tươi vui hớn hở ăn kẹo cùng, kết quả ngay cả chín đồng tiền mà quốc gia quy định cũng quên thu, liền đem hai tập phong bao đỏ chót chia cho mọi người.[10]
Lúc ở trên xe anh thở dài: “Xem như kết liễu rồi.”
Cô lại hoàn toàn không yên lòng chút nào: “Anh xem qua thực đơn bữa tiệc chưa? Chúng ta hay là cùng cha mẹ chia tách khách mời ra đi, nếu không quá nhiều người, không có một quán ăn nào có thể chứa được hết. ”
Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ cái gì?
Đáp án này quá kinh tâm động phách, cô đơn giản chẳng dám nghĩ tới mà thôi.
Trở về bàn ăn, anh đã múc cho cô thêm một bát chè đậu xanh đặt ở đó. “Nấu bằng đường phèn, không phải đường trắng đâu, em ăn thử xem.”
Cô nếm thử một muỗng, ngọt, ngọt đến tận trong tim.
Cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô quay đầu cười thật tươi với anh.
Anh cứ để cho cô cười đến chẳng thấy ánh dương đâu nữa, dứt khoát ngồi nghiêm chỉnh làm một bộ mặt nghiêm nghị.
Hứ, tiểu nhân, còn giả bộ nữa!
Cô đắc chí nghĩ thầm, về nhà liền thẩm vấn bức cung, không tin không tra ra được anh.
----------oOo----------
[1] xảo ngôn lệnh sắc: nguyên văn là xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân. Khổng tử nói: Người có lời nói khéo léo, quần áo, sắc mặt chải chuốt , thì kẻ ấy ít có lòng nhân từ.
[2]: “Thiên kinh địa nghĩa” là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
[3] phạp thiện khả trần: bình thường, tài năng chỉ ở bậc trung, không quá giỏi cũng chẳng quá dốt.
[4] nguyên văn là “tâm hoa nộ phóng”
[5] ném đá vào chiêng: nguyên văn giống như là âm thanh khi ném đá vào một món đồ đồng, giống như một cách gây sự.
[6]Trương Ái Linh( tên tiếng Anh: Eileen Chang) (30 tháng 9, 1920 – 8 tháng 9, 1995) là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City). Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống. Những miêu tả của bà về bối cảnh ở Thượng Hải và Hong Kong bị Nhật chiếm đóng trong những năm 1940 gây ấn tượng vì chỉ tập trung vào cuộc sống đời thường chứ không có những ẩn dụ chính trị như những nhà văn cùng thời khác. Danh vọng và tiếng tăm của bà tương phản với cuộc sống cá nhân gặp nhiều trở ngại với những nỗi thất vọng, bi kịch, xa lánh và kết thúc bằng cái chết do bệnh tim vào tuổi 74.
[7] thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật. Câu này có nghĩa là không có mối tình nào không chịu nhiều tổn thương, khổ đau hết.
[8]cá pecca: một loại cá thuộc họ cá vược.
[9] hoắc hương chánh khí dịch: một loại nước thơm có thể giúp kháng bệnh, đại loại là uống vào sẽ thấy thoải mái hơn, chắc dùng cho người bị đầy bụng_ _!
14. 《 Câu đố tình yêu của mèo con 》
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Edit : Mèo Nhỏ/Love204 (nick dd)
Thể loại: kì bí, thần tiên ma quái, tình yêu đô thị
Số chương: 6
【 Nội dung giới thiệu vắn tắt 】
Là chuyện mèo con đã dạy tôi.
Nhân vật chính: Tăng Thiển Thiển
1. Chú mèo con bỏ nhà đi hoang
Tăng Thiển Thiển biết cô sẽ nhanh chóng bị phụ tình.
Một tuần trước, Thiển Thiển xin phép tan sở sớm một tiếng, vừa kịp tới văn phòng của Lâm Thừa Khang - bạn trai cô, cùng nhau đi ăn tối. Buổi chiều trên MSN, Thừa Khang nói buổi tối anh phải ở lại công ty tăng ca, mà hôm ấy lại chính là ngày kỷ niệm một năm quen nhau của hai người, Thiển Thiển muốn đến tạo bất ngờ cho anh. Ngay trước tòa nhà lớn ấy, cô trơ mắt nhìn Lâm Thừa Khang lái xe đi, ngồi bên cạnh anh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Lâm Thừa Khang căn bản chẳng để ý đến rằng Thiển Thiển đang đứng ở lối đi bộ, anh ta cùng cô gái kia vui vẻ trò chuyện, lại còn cưng chiều đưa tay vuốt mũi cô ấy.
Tăng Thiển Thiển thẫn thờ, cô lấy điện thoại ra, muốn trực tiếp gọi cho anh hỏi cho ra nhẽ, nhưng tiếng chuông vừa reo thì đã bị đầu bên kia ngắt máy. Cô đã sớm nghi ngờ Lâm Thừa Khang có niềm vui mới, bởi anh và cô chiến tranh lạnh đã hơn một tháng nay. Cô những tưởng rằng hôm nay là cơ hội giúp họ cải thiện mối quan hệ này, ai mà ngờ, anh và cô cứ lặng lẽ xa rời nhau như thế. Nhớ đến những ngày tháng ngọt ngào trước đây và khoảng thời gian lạnh lùng xa cách sau này, Tăng Thiển Thiển chán nản.
Lại nói trong khoảng thời gian này, Lâm Thừa Khang cũng không liên lạc với cô, chiều nào tan ca xong Thiển Thiển cũng đi dạo phố. Cô cứ đi mãi cho đến khi tất cả các cửa hàng của trung tâm mua sắm đóng cửa rồi, thì mới xách hết thảy các túi to túi nhỏ về nhà trọ; cô bắt đầu uống rượu, trong chén trà và tách cà phê không phải là mùi Whisky thì cũng là Tequila. Tăng Thiển Thiển cũng thử hút thuốc, nhưng cô không những không học được cách nhả khói tự nhiên như những đôi nam nữ si tình cô đơn trên màn ảnh nhỏ, trái lại, mũi và miệng cô đầy khói trắng bao quanh, thực trông giống một con rồng phun lửa trong thần thoại châu Âu hơn. Lý trí không cho phép cô vô lý biến bản thân mình thành hình tượng một oán phụ, vì thế cô từ bỏ ý định làm ống khói di động.
Trong khi cô hao tổn tâm lực giải quyết phiền não trong lòng cũng nỗi cô đơn hiu quạnh, Nhị Bính rõ ràng bị bỏ quên. Mèo ta kêu meo meo muốn được vuốt ve âu yếm, nhưng vị chủ nhân đã ngà ngà say bên cạnh kia đã thì lúc mơ lúc tỉnh. Nhị Bính không chịu được cô đơn nhảy lên bụng Tăng Thiển Thiển, cô quát lớn rồi xoay người ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh, thiếu điều muốn đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng nôn hết ra.
Nhị Bính tự biết mình gây họa, núp núp dưới bàn trà nom thật đáng thương. Tăng Thiển Thiển súc miệng, xiêu vẹo ngã lên trên giường, chỉ vào Nhị Bính bảo: "Tha cho chị đây một chút đi, em có ăn có uống, ngoan ngoãn một chút không được sao? Đừng làm cái bộ dạng điềm đạm đáng yêu đấy, chị đây ủy khuất biết nói cùng ai? Còn muốn làm bộ như không có chuyện gì làm sao, tự kiếm tiền nuôi lấy bản thân em đi."
Nhị Bính ngoe nguẩy đuôi, cái hiểu cái không. Nhưng mấy ngày sau, Tăng Thiển Thiển nhớ lại, Nhị Bính đều đã hiểu, hơn nữa lại còn là một con mèo có tôn nghiêm, Nhị Bính dùng hành động đáp lại sự chỉ trích của cô.
Mèo con thực đã bỏ nhà đi hoang.
2. Tôi muốn là duy nhất
Mục Phi là một trong số ít những người bạn của Tăng Thiển Thiển ở thành phố này. Sau khi anh nghe kể về chuyện của Nhị Bính, anh có chút nể phục khí khái của chú mèo con này, nên đã cất công từ nơi xa đến thăm người bị mất của - Tăng Thiển Thiển.
Tiếc là người mất của này đối với anh không chút cảm kích, hoàn toàn không có đau thương rơi nước mắt như trong tưởng tượng của Mục Phi. Trái lại, cô lòng đầy căm phẵn, cô cho rằng nhất định là do bởi mùa đông quá ấm áp, đồng hồ sinh học của Nhị Bính ngỡ rằng đã sang xuân, vì nhớ nhung cô nàng mèo cái nào đó mà một đi không trở lại. Tăng Thiển Thiển còn vì thế mà đi đến kết luận rằng sự không chung thủy của giống đực phụ thuộc vào gien di truyền nhiều hơn là bản năng sinh học.
Sau hơn nửa giờ nghe cô thuyết giảng thao thao bất tuyệt, Mục Phi liếc nhìn ra ban công, thấy ngoài đó nằm chỏng chơ hai, ba vỏ chai rượu, lạnh nhạt nói:
- Nếu anh là Nhị Bính, anh cũng sẽ bỏ nhà đi hoang.
Vài ngày sau, không khí lạnh tràn về, Nhị Bính vẫn chưa trở lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp nơi đều phủ một màu trắng phau, Tăng Thiển Thiển lo lắng không biết liệu chú ta có chịu đói khổ lạnh lẽo, có khi nào bị những con mèo hoang khác bắt nạt, cô cầu mong chú đừng gặp phải những kẻ có tâm hồn méo mó thích ngược đãi động vật. Không có cục bông nhỏ quấn quít bên người, nhà trọ vốn đã trống vắng nay càng thêm tịch mịch, lạnh lẽo. Cô viết thông báo tìm mèo lạc rồi dám ở khắp nơi trên phố, đăng tin lên diễn dàn, thậm chí đến cả nơi thu gom mèo lạc, đến một cục giăm bông cô cũng sẽ gặng hỏi:
- Người có thấy Nhị Bính nhà ta không? Nó là một chú mèo trắng nhỏ có hai đốm đen trên trán.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng mèo kêu rất nhỏ, Tăng Thiển Thiển cứ ngỡ những nỗ lực của cô với mấy cục giăm bông kia cùng mạng lưới thông tin mạnh mẽ đã khiến mèo con cảm động. Cửa mở, hai lỗ tai Mục Phi bị lạnh đỏ ửng lên, từ trong áo lông của anh, một chú mèo con trên trán có hình chữ xuyên, hoa văn như một con báo nhỏ thò đầu ra, khẽ kêu một tiếng 'meo'.
- Anh nhìn thấy nhóc con này ở dưới lầu nhà em, nó còn đi theo anh nữa. Anh nghĩ có lẽ Nhị Bính sẽ không trở lại đâu, có nó bầu bạn bên cạnh em cũng tốt.
Đàn ông trên thế giới này có lẽ rất nhiều, nhưng sau khi trải qua si tình cùng tình si, người khiến Tăng Thiển Thiển mãi không quên được, duy chỉ có Lâm Thừa Khang.
Mục Phi bất đắc dĩ nói:
- Có câu "Hiếu kính cha mẹ mình cũng nên hiếu kính cha mẹ người khác. Yêu thương con mình cũng nên yêu thương con của người khác", em hẳn đã từng nghe qua rồi nhỉ. [1]
Hắt xì hai cái, anh lại tiếp:
- Bởi vậy em yêu thương Nhị Bính thì cũng nên yêu thương nó. [2] Hơn nữa con mèo này cũng sạch sẽ, có lẽ là của nhà ai đi lạc, em chăm nom nó vài ngày dù sao cũng tốt hơn cứ thế để nó lang thang ngoài đường.
Tăng Thiển Thiển biết Mục Phi rất yêu thương động vật, cô nhận lấy con mèo nhỏ từ lòng ngực anh, bế lên cao ngắm ngía một chút xem là trai hay gái. Mèo con được bế lên liền cong đuôi che ở trước bụng, mãi mà không chịu bỏ xuống.
Sau khi kẻ có tôn nghiêm tức Nhị Bính kia bỏ nhà đi hoang, mèo nhỏ Tiểu Bắc được thu nhận, dù việc thu nhận này khiến Tăng Thiển Thiển có chút ngượng ngùng. Nếu không gần đây tâm tình cô không được tốt, nhiệt huyết ngày xưa cũng không còn, thì cô nhất định sẽ đặt cho Tiểu Bắc là Tam Điều.
Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy từng trận rét thấu xương của mùa đông đang ùa vào phương Bắc.
*Chú thích:
[1] Nguyên văn: “Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu”. Đây là câu nói trích từ sách Mạnh Tử. Mạnh Tử sang nước Tề, gặp vua nước ấy là Tuyên Vương. Tuyên Vương thấy kẻ hầu sắp giết một con trâu để cúng tế, con trâu sợ hãi, run lẩy bẩy, bèn hạ lệnh thả trâu, dùng dê để tế. Mạnh Tử khen ngợi vua dùng vương đạo để trị dân. Nhân đó, vua hỏi đến cách thực hiện vương đạo cho thập phần mỹ mãn. Mạnh Tử khuyên: “Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu” (tôn kính cha mẹ, người bề trên của chính mình rồi mở rộng thành lòng tôn kính cha mẹ, người bề trên của kẻ khác, yêu thương con cái của chính mình thành lòng yêu thương con cái của người khác). Chúng tôi dịch câu này theo cách diễn giải của sách Tứ Thư Bạch Thoại Giải Thích. (Nguồn tham khảo mục chú thích số 3)
[2] Nguyên văn: “Miêu ngô miêu dĩ cập nhân chi miêu”. Sử dụng ý nghĩa như chú thích [1] bên trên.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian